Tình xa
Em bảo anh đi dạ nói đừng
Kỷ niệm chợt nhức nhối không ngừng
Bên nhau thuở đó thành tri kỷ
Nỗi nhớ người dưng buốt cả lòng
Em bảo anh về chỉ dỗi thôi
Đi ngay, chẳng thấy lệ em rơi
Sao không đứng lại nhìn em khóc
Để ủi an em lấy một lời
Lời nói như cơn gió thoảng bay
Sao anh lại ngốc nghếch ra đi
Môi nồng ấm nụ hôn ngày ấy
Chăn chiếu còn vương ký ức đời
Anh đã đi rồi để lại đây
Yêu thương dấu ái trái tim gầy
Chân tình buổi ấy còn vương vãi
Chợt đếm bâng quơ những dấu giầy
|