Cho nhận
Tôi muốn cho người vạn điều tha thiết
Để mua vui xóa bớt khổ đau thôi
Nhưng câu từ vô tình làm người ghét
Có bao giờ an ủi được đơn côi?
Để đôi khi ngơ ngác tôi hỏi mình
Hay mắt lệ sầu vương xưa đã cạn
Vui cười đó mà số kiếp linh đinh
Co mình lại vì tủi thân, chán nãn?
Hay tôi đã hối hả đến vô tình
Bao chờ đợi chưa một lời an ủi
Hay tôi đã từng đôi lần hất hủi
Để cho người ngơ ngẩn bước phiêu linh?
Thôi cứ thế, đời vốn là bể khổ
Cuộc vui nào chẳng níu kéo giựt dành
Và trời ơi! bao nhiêu là quyến rũ
Mình yếu lòng nên lãnh đủ tuyệt chiêu
|