Qua Ta qua gần hết phố người
Chờ ngày nhắm mắt buông xuôi về ngàn
Thiên đàng địa ngục trần gian
Vui buồn sướng khổ cũng cần có nhau
Người đi trước kẻ đi sau
Quơ tay ngỡ chạm nỗi đau muôn trùng
Ta đi qua phố qua làng
Chân chùng gối mỏi thênh thang bóng chiều
Ta qua đồi núi tịch liêu
Qua sông ghềnh thác liu diu hồng trần
Nhiều khi bước dẫm gian nan
Ngu ngơ ta lại phân vân đứng nhìn
Là khi ta gặp lại mình
Loanh quanh mưa nắng linh đinh thăng trầm
Là khi lực bất tòng tâm
Lụm cà lụm cụm rủa thầm xác thân
Trách ông trời trách hóa công
Đưa ta hụt hẫng lông nhông chợ đời
Qua tiếng khóc qua tiếng cười
Ta nghe chới với gọi mời đu đưa
Giật mình cứ ngỡ như vừa…
Men mùa cũ đẫm say sưa gót mềm
Đôi khi lội ngược dòng đêm
Đôi khi leo ngược dốc tìm trời cao
Sâm Thương đôi ngã tìm nhau
Bâng khuâng ta với hụt vào mênh mông
Bao giờ chạm được hư không
Xem như chấm hết vọng trông vô hình
Chỉ còn lại một tấm hình
Trầm hương nhang khói vô minh cõi này
|